Thầy coi anh chị kế của tôi năm tới mới hạp tuổi cất nhà. Thế là họ có nguyên một năm trời để chuẩn bị! Nhưng trong một năm đó nhiều điều xích mích đã xảy ra và dĩ nhiên cũng có những điểm đồng vợ đồng chồng.
1. Họ ở chung cư hơn chục năm rồi, chuyện xuống đất cất một cái nhà mấy tấm là chuyện mơ ước của 99 hộ còn lại trong chung cư nơi anh chị ở cũng như 9.999 hộ chung cư khác trên thành phố này. (Là tôi bịa đại con số để nói lên sự thèm muốn khát khao của mình và rất nhiều cư dân cao tầng khác). Bởi vì chung cư có bao nhiêu diện tích là chỉ bấy nhiêu, không cơi nới, không cộng thêm tầng được. Và đất trồng cây cũng eo hẹp hết sức chứ không phải muốn trồng cây nào là mua về cây ấy.
Chị giành phần trước, làm sao thì làm cũng phải chừa cho chị 15 mét vuông để trồng rau. Rau quả bây giờ nguy hiểm quá. Đâu đâu cũng thuốc trừ sâu, phải tự trồng rau sạch thôi. Nhất định thế. Anh dĩ nhiên đồng ý, nếu chị cũng chấp nhận để nguyên phần trệt còn lại cho anh làm nơi để chiếc xe hơi con bọ đời ông cố nội và 8 chiếc vespa trong bộ sưu tập chết máy dọc đường của mình! Bầy xe của anh do không chịu nổi tiền gửi ở chung cư nên đang tạm trú ở quê nhà nơi ba mẹ anh đang sống.
Chị trố mắt, thế sao anh nói sẽ bán hết chúng để gom tiền cất nhà? Anh cười cái khì, đám đó bán được bao nhiêu, mà tình yêu thì ai bán bao giờ em, nếu cứ già cũ mà bán đi được thì chắc cũng nhiều ông hí hửng bán… vợ rồi đó! Anh vừa nói vừa tủm tỉm dò phản ứng của vợ! Và chị phản ứng thiệt! Phản ứng mạnh luôn: chiều đó anh ăn cơm ngoài còn ngủ thì ngủ trên sofa!
Đó là chuyện xích mích đầu tiên trong hàng chục xích mích khác đã diễn ra trong một năm chuẩn bị cất nhà.
Dĩ nhiên là họ cũng có nhiều điều đồng vợ đồng chồng. Như là đi hội chợ kiến trúc – xây dựng để gom catalog chẳng hạn. Gom hết, từ ngoài bãi xe cho đến gian hàng cuối cùng. Từ tay mấy em PG đứng phát tờ rơi đến cả trực tiếp hỏi xin. Sau một lần đi hội chợ, họ gom về hai túi lớn catalog của hàng trăm nhãn hàng, thương hiệu. Rồi khi tựa gối, khi cúi đầu, họ mải miết nghiên cứu bàn tán.
2. Xây một căn nhà là một trong ít ỏi những chuyện trọng đại của đời người như lấy vợ, lấy chồng hay chọn việc. Đó là một giấc mơ chuyển mình thành hiện thực sau bao nhiêu năm tích cóp mà không phải ai cũng làm được. Thêm nữa, chuyện cất nhà bây giờ cũng đã khác rất nhiều.
Cách đây khoảng 30 năm, với rất ít tiền, anh chị lớn của tôi cũng ra riêng với một căn nhà từ sự góp sức của ông bà cha mẹ. Nội tôi cho anh chị miếng đất ở sau vườn, ngôi nhà mọc lên với mái lá, vách đất, nền đất nện. Khi ấy tôi 12 tuổi, thấy nó sạch sẽ, mát mẻ và đẹp đẽ vô cùng. Và hơn nữa, tôi thực sự thấy đó là một túp lều tranh với hai quả tim vàng.
Trước đó một thời gian, tôi thấy anh đi mua lá mía về chất đống. Rồi bác tôi đi chặt trúc để chẻ hom. Suốt một tuần, mỗi ngày từ xế trưa đến chiều, cả nhà quây quần ở dưới bóng cây để đan lá mía thành từng tấm lợp dài khoảng mét rưỡi. Chị tôi làm một ca lớn đá chanh để phục vụ mọi người. Tiếng cười rộn ràng háo hức đến khi đống lá mía đã thành tấm lợp chất cao hơn đầu người thành hai đống thì đủ.
Những ngày làm nhà là những ngày vui vẻ hân hoan (bây giờ thì tôi biết, vì tôi là con nít nên thấy vui vẻ hân hoan, chứ anh chị tôi lúc anh cũng túng thiếu mới cất nhà kiểu ấy nên vui chắc cũng vừa phải). Hôm dựng nhà, mâm cúng đất đai, thổ thần thổ địa có hoa quả, gà và cả chè đậu nữa. Cũng sáng hôm đó, đích thân bà tôi đã nhóm một đống lửa giữa nhà. Đống lửa này bà dặn chị phải giữ cho nó cháy suốt ba ngày. Để cho gia đình ấm cúng, để cho hạnh phúc và no đủ – đó là lời bà giải thích khi tôi hỏi về đống lửa này.
Toàn bộ phần khung sườn nhà hoàn thành chỉ trong một ngày. Hôm sau, gần chục người đàn ông vừa họ hàng vừa bạn bè lại phụ sức để đắp cho anh chị tôi những bức vách bằng đất. Lần đầu trong đời tôi biết được cách người ta đắp vách nhà bằng đất với rơm. Chuyện xây nhà hoàn toàn do đàn ông phụ trách. Những người phụ nữ thân yêu của tôi chỉ lo chuyện ăn uống và chuẩn bị mâm cúng. Và thật diệu kỳ, chỉ trong hai ngày, ngôi nhà đã thành hình. Và suốt 1 tháng sau đó, mỗi ngày khi đi làm về, anh tôi lại cùng với bác hoàn thiện những chi tiết nhỏ khác để ngôi nhà thực sự là một ngôi nhà với đầy đủ cửa nẻo, vách ngăn, giường ngủ.
3. Nhớ lại chuyện này để thấy những cãi cọ của anh chị kế sao mà… đỏng đảnh thiệt chớ! Họ cãi nhau um sùm khi bàn chuyện bao nhiêu tầng, bao nhiêu phòng ngủ. Rồi cãi nhau chọn gạch màu nào, thảm lót ở đâu… họ cãi không mệt mỏi trong một niềm hứng khởi sắp có nhà mới. Cuối cùng, sau khi nghe một người bạn tư vấn, họ giao hết cho một nhà thầu!
Chìa khóa trao tay là cụm từ người ta hay dùng để người mua lẫn người cất nhà không phải ngán ngẩm hàng trăm thứ phải lo khi tính chuyện đổi nhà. Anh chị kế của tôi cuối cùng đã kết thúc được chuỗi cãi vả khi chọn nhà thầu này.
Và dĩ nhiên, cho đến ngày tân gia nhà anh chị, đại gia đình tôi đâu có ai uống được 1 ly nước chanh của chị dâu hay xì xụp cháo gà trong lao xao tiếng cười nói. Vì anh chị đâu cần ai đan lá mía, anh chị cũng đâu cần người đắp vách đất cho. Tiền đã làm hộ hết anh chị mọi việc.
“Mà công nhận, nhà thằng ba có khác gì dinh tổng thống đâu bây! Chỉ lo là tụi nó có nhà mới rồi, hỏng biết sẽ kiếm đề tài nào để cãi nhau nữa hén”, bác tôi tủm tỉm nói, mọi người cười cái rần.
Chuyện nhà mới, luôn luôn vui phải không nào!
Theo TC Kiến Trúc & Đời Sống